Nếu như Văn Mạn năm đó có một phần mười lương thiện như Mạnh Thính thì có lẽ kết cục hôm nay đã bước sang một trang hoàn toàn mới rồi. —Truyện được edit & đăng tại hedyhomies.wordpress.com và Wattpad của nhà, nếu bạn đọc ở một trang web khác không phải 2 nhà trên Vô tình được Đế quân cứu giúp. Nhưng khi đó là nguyên thân hồ ly của nàng. Đế Quân không hề nhận ra đây là một cô nương dung mạo tuyệt trần. b) Diễn biến truyện Từ đó, nàng quyết tiến vào Cung Thái Thần của chàng làm tỳ nữ để tìm cơ hội báo ân. Thế nhưng, càng ở cạnh Đế Quân lâu ngày, nàng dần nảy sinh tình cảm thầm mến với chàng. 35,Quân sủng cô vợ nhỏ. 36,VỢ đồng chí xấu xa. 37,Quân môn sủng hôn. 38,Bản sắc quân nhân. 39,Vô địch quân sủng cô vợ nhỏ mê người. 40,Chọc lửa thiêu thân. 41,Sự dịu dàng dưới lớp quân trang. END. See also truyên xuyen khong | Truyện hay nhất dành cho bạn. ️ Truyện tranh dành cho con gái - DocTruyen3Q.com. Hot. Thể loại . Tất cả Action Adult Adventure Nhưng dưới những lớp bí mật và dối trá, cô ấy không bao giờ quên. Tôi sẽ mở lòng với cơ thể của Elisha bằng sự dịu dàng chứ không phải sự ám ảnh của bản thân Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Hốt bagiây, máy lại quét qua. Các đồng xu mới được đẩy ra, nằm dồn đống phía dưới,đằng sau xu vẫn tiếp tục rơi xuống khiến đống xu đầy ụ đằng trước lung lay chựcđổ. Chính vì vậy, chẳng ai hiểu rõ vềhắn, chỉ biết rằng Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. SỐNG giống như việc ngồi ghép một bức tranh xếp hình nhiều màu sắc. Mà An An lại luôn cho rằng cuộc đời mình chính là bức tranh hài hòa nhất, hoàn mỹ nhất mà cô may mắn có đến khi hắn xuất hiện, chàng trai ngông cuồng lạnh lùng với tình yêu cháy bỏng, khiến mọi thứ thoát khỏi trật tự vốn có của nó, đánh tan tất cả quy tắc bất di bất dịch được cô đã đặt thế cứ thế rơi vào cơn lốc vũ bão cuồng nhiệt YÊU và ĐƯỢC YÊU của hắn, không cách nào chống cự, không cách nào từ không còn muốn làm một cô gái cam chịu, luẩn quẩn với mối tình sáu năm đang chết dần đó nữa. Cô muốn mình khác, mà không, cái khác vốn dĩ đó nằm sâu trong con người cô giờ mới được đánh ràng buộc của thứ tình cảm đang chết dần giữa cô với người yêu hiện tại liệu có phải là lý do đẩy cô đến với hắn?Tình yêu? Đối với Vũ Minh mà nói, đấy chỉ là một thứ tình cảm tầm rồi sao?Hắn nói hắn nhớ cô. Hắn bỗng thấy mình cô đơn chơ một ngày, một ngày rất gần, khi sự dịu dàng chết tiệt của cô gái ngốc nghếch kia chiếm trọn trái tim, hắn nhận ra rằng mình đã yêu cô từ lúc nào không hay. Tên truyện Tuyệt đối dịu dàngTác giả Giang La LaSố chương 48 chương + 22 ngoại truyệnEdit Mây + SinsoThể loại Hiện đại, vườn trường, thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành, sủng ngọt, án Edit bởi Sườn Xào Chua Ngọt“Xin hãy dịu dàng với cục cưng của tôi một chút – Thời Ngộ”Sau năm năm chia xa, nghệ sĩ múa trẻ Hạ Sí vẻ vang quay về đã uống say mèm chạy tới trước cửa nhà bạn trai cũ, thân mật kéo tay anh đặt lên má mình làm nũng, “A Ngộ, anh đưa em về nhà được không?”Thời Ngộ cúi người xuống bế cô về nhà, chăm sóc cô cả khi hai người quay lại với nhau thì ngọt ngào tình cảm khiến người khác muốn chết, mọi người rất tò mò bọn họ yêu nhau như thế nào?“Ôi!” Hạ Sí trước kia ngang ngược theo đuổi con trai nhà người ta nay lại nói dối mà mặt không đổi sắc “Năm đó bác sĩ Thời mê mẩn sắc đẹp của mình, theo đuổi suốt một năm mình mới ưng đấy!”Thời Ngộ cười gật đầu, cực kỳ phối hợp với đó, trong buổi họp lớp, cô vô tình bị bạn cũ kéo lòi đuôi “Năm đó chị Hạ ngang ngược dữ dằn lắm, mới ngày đầu khai giảng mà đã dồn anh Ngộ vào góc tường…”Hạ Sí bị lộ tẩy vừa thẹn vừa giận siết tay thành nắm mắt Thời Ngộ đong đầy cưng chiều, dịu dàng hôn lên tai cô nói, “Hồi ấy là do anh kìm lòng không đặng trước sắc đẹp của em mà.”Trong vài năm xa cách, Hạ Sí vẫn luôn xài chiếc cặp tóc có chữ SY 1, còn trên cổ Thời Ngộ thì luôn đeo mặt dây chuyền có khắc chữ XC 2 chẳng bao giờ tháo xuống.Sau khi cướiHạ Sí được mời về trường dự lễ kỷ niệm thành lập trường vô tình phát hiện một bí mật trên bức tường lãng mạn của cấp Ba, Thời Ngộ đã soạn một đoạn mã 52 hàng để mở ra bản đồ bầu trời sao ấy chỉ có bốn chữ Tri Tri của anh.*Chú thích1 SY Tên của nam chính là Thời Ngộ nguyên gốc là “时遇 ” phiên âm là /Shí yù/.2 XC Tên của nữ chính là Hạ Sí nguyên gốc là “夏炽 ” phiên âm là /Xià chì/. SỰ MỀM MẠI DƯỚI QUÂN TRANG Tác giả Chiết Chỉ Mã Nghị Thể loại Hiện đại, quân nhân, bác sĩ quân nhân x bộ đội đặc chủng, SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, HE. Độ dài 56 chương + 5 NT Tình trạng Hoàn edit – đã được chuyển thể thành phim với tên “Quân trang thân yêu”. Giới thiệu Khi Hạ Sơ gặp gỡ Lương Mục Trạch. Khi em gái quân nhân “dịu dàng” gặp gỡ anh trai quân nhân “băng sơn” . Khi một cuộc sống “ở chung” đặc biệt bắt đầu. Ngửi thấy gì không? Là mùi JQ gian tình. . . *** “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng.” * Cuộc đời ai mà chẳng có vài lần gặp gỡ, ai mà chẳng đi qua vài bụi hoa. Thế nhưng trong số ngàn vạn con người lướt qua, đâu mới là đoá hoa thực sự thuộc về bạn? Trước đây, Hạ Sơ đã từng nghĩ Trác Nhiên sẽ là một nửa định mệnh của đời mình. Người nam sinh có nụ cười tươi sáng như gió xuân, hay vén tóc rơi trên trán cô, luôn miệng nói thích, gọi cô là Sơ Sơ. Tiếc thay, mối tình đẹp đẽ ấy lại nhanh chóng lụi tàn. Anh vội vã chia tay, ra đi đột ngột, bỏ lại cô một mình bơ vơ với trái tim vụn vỡ. Nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ tan, vết thương theo thời gian rồi sẽ có ngày lành lại. Năm tháng trôi qua, mỗi khi nghĩ về người cũ, đối với Hạ Sơ chỉ như một kỷ niệm, là một phần trong quá khứ của cô mà thôi. Rồi một ngày đẹp trời, Thượng Đế lại dành tặng cho cô một “định mệnh” khác. Hạ Sơ từ bé đến lớn chưa từng rời khỏi cha mẹ, là bảo bối được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay. Thế mà cũng có ngày cô tự động tách khỏi sự bảo bọc của họ, đi đến một nơi vô cùng xa lạ với chính bản thân mình. Cô mang theo phần phúc lợi mẹ dành tặng, dọn đến căn hộ chung cư của bạn mẹ nơi thành G, bắt đầu một cuộc sống mới chỉ của riêng cô. Sau hai tháng không thấy chủ nhà đâu, Hạ Sơ dần trở nên thoải mái, tùy tiện trưng dụng bồn tắm lớn trong nhà. Ngay lúc đó chủ nhà bỗng dưng xuất hiện, lại còn là người mà cô vừa mới gặp cách đây không lâu. Hạ Sơ thoạt nhìn là một cô gái rất ngoan, nhưng sâu thẳm bên trong lại có chút gì đó nổi loạn. Vậy mà những bộ dáng cô giấu đi sau lớp quân trang, mỗi khi gặp anh lại từng chút từng chút một bị đưa ra ngoài ánh sáng. Cái thế giới này, có nhất thiết phải thần kỳ như vậy hay không? Lương Mục Trạch vốn là quân nhân, thời gian ở chung cư không nhiều, nên việc chứa chấp một cô gái nhỏ đối với anh cũng chẳng có gì khó khăn. Anh biết rõ tại sao mẹ anh lại cho cô ở đây, biết mình dù có cự tuyệt cũng bất thành nên anh mặc kệ. Bận rộn như anh chẳng hơi đâu mà quan tâm đến việc yêu đương, chỉ hận không thể dâng hiến toàn bộ tinh lực cho Đại Đội Đặc Chủng. Thế nhưng, từ lúc nào mà một người ưa sạch sẽ như anh lại bắt đầu dung túng cho cô nuôi mèo trong nhà? Hay chấp nhận làm “thùng rác” lắng nghe cô tâm sự những nỗi niềm thầm kín? Anh đã từng đồng ý với mẹ Hạ Sơ rằng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Nhưng những hành động ấy, liệu rằng chỉ là nghĩa vụ mà mẹ cô đã giao phó cho anh? Vì một khóa học bắt buộc tại quân đội, anh đã có hai mươi ngày sống cùng nhà với cô. Cũng chính khoảng thời gian ấy, hai người bắt đầu nhận ra những cảm giác khác lạ nảy sinh trong lòng mình. Trong những ngày tháng đó, cuộc sống của họ cứ trôi qua trong lặng yên. Anh ăn cơm cô nấu, uống trà cô pha, cô vội vã giải thích khi có ai đó hiểu lầm về mối quan hệ của họ. Chỉ là người trong cuộc không phát hiện, họ dần dần trở nên quen thuộc với sự có mặt của nhau. Để rồi đến khi chia xa, thì hình bóng người kia đã in sâu vào tim mình lúc nào chẳng hề hay biết. Tỷ như Hạ Sơ bắt đầu không thích ứng với những tháng ngày vắng bóng anh, quan tâm khi biết anh đang thi hành nhiệm vụ, vui vẻ khi trông thấy anh vẫn an toàn. Hay như Lương Mục Trạch đã quen mỗi ngày nhìn thấy Hạ Sơ, luôn nhớ đến cô trong vô thức, để rồi chợt nhận ra cô gái Hạ Sơ mà anh từng không để tâm này, đã hoàn toàn chiếm đoạt trái tim anh. Anh thích cô đến thế, nhưng lại vô tình khiến cô bị tổn thương. Một câu nói “tôi và Hạ Sơ là người của hai thế giới” của anh trước mặt ba cô, đã khiến cô đau lòng và thất vọng biết nhường nào. Nhưng mà Hạ Sơ ơi, Lương Mục Trạch hối hận rồi. Hối hận vì lỡ buột miệng nói ra một câu khiến cô đau lòng, hối hận vì bản thân quá tự tin rằng nhất định sẽ có được cô. Cho đến khi anh trông thấy cô nhận điện thoại của một người đàn ông, biết được anh ta vẫn hay thường gọi điện cho cô, anh mới chợt nhận ra mình sợ mất cô đến thế. Anh không thể buông tay cô, không thể nhường cô cho bất kỳ ai được nữa. “Hạ Sơ, em biết tâm tư của anh” “Đừng tiếp xúc với Bùi Du nữa, anh không vui.” Hạ Sơ luôn tâm niệm trong lòng rằng gặp anh phải cứng rắn, mặc kệ anh nói gì đều không thể nghe, nhưng cô nào đâu làm được. Trái tim đã sớm không theo sự khống chế, vì một câu nói của anh mà tim đập rộn lên. Có lẽ anh không quen biểu đạt, có lẽ có chút âm hiểm, có lẽ có vài điều khiến cô thấy không hay. Nhưng người đàn ông này thật sự yêu thích, luôn quan tâm và suy nghĩ cho cô. Chỉ vì cô là người anh yêu, là người anh muốn nắm tay đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời. … Mọi người thường nói nên rộng lòng khi làm người thân của quân nhân, nếu không sẽ không thể sống được. Cho đến khi quen Lương Mục Trạch, nhìn anh vào sinh ra tử, cô mới sâu sắc thấm thía được nỗi lòng khi yêu một người lính. Là hay e dè lo sợ, là tâm tư luôn ngập tràn những bất an. Đối với cô, món quà tốt nhất trên đời chính là thấy anh bình an vô sự đứng trước mặt cô, là nghe tin anh thắng trận trở về. Nhiệm vụ lần này của anh có biết bao nhiêu cạm bẫy, một khi đã tiến vào liền không biết tương lai sẽ ra sao. Đến mức Hạ Sơ chưa bao giờ ngăn cản anh, lần đầu tiên ích kỷ muốn giữ anh lại, nhưng làm sao cô ngăn nổi bước chân anh? “Đồng ý với em sẽ quay trở về.” “Em đánh báo cáo xin cưới, anh mà trở về chúng ta liền kết hôn.” Hạ Sơ à, đừng lo lắng cho anh, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ bình an trở về, đón em về làm vợ của anh. Đổng Chí Cương từng nói, “làm lính, đời này nhất định phải xin lỗi người mình để ý nhất”, giờ thì anh đã vô cùng thấm thía rồi. Xin lỗi vì luôn để em phải chịu thiệt thòi, nhưng mong em hãy tin tưởng nơi anh. Và cuối cùng, anh đã làm được. “Anh đã về, thật tốt quá.” “Hạ Sơ, anh đã hứa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Giữa biển người mênh mông, cuối cùng Hạ Sơ đã tìm được đoá hoa mãi thuộc về mình. Sau cơn mưa tầm tã là những ngày nắng đẹp đang chờ họ trên con đường phía trước. … Một bộ truyện với motif sủng ngọt không mới, nhưng cách xây dựng nhân vật vẫn khiến mình yêu thích không thôi. Một Hạ Sơ dịu dàng, một Lương Mục Trạch “băng sơn”. Họ được sắp đặt để đến bên nhau, nhưng chính chữ “duyên” mới là thứ níu chân họ lại. Tình yêu của họ nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút gì đó xót xa. Là những lần Lương Mục Trạch đi thi hành nhiệm vụ, là những lần yêu xa với nỗi nhung nhớ khôn nguôi. Nhưng họ đã là của nhau rồi, chia xa chỉ khiến tình cảm kia thêm phần nồng nàn sâu đậm hơn mà thôi, nhỉ? Nhân vật khiến mình thương cảm nhất trong cả câu chuyện chính là nam phụ Bùi Du. Nếu Lương Mục Trạch với Hạ Sơ là “hữu duyên hữu phận”, thì Bùi Du với Hạ Sơ lại là “hữu duyên nhưng vô phận”. Hy vọng tại một nơi nào đó anh sẽ tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình, để rồi nhận ra rằng mình không thích Hạ Sơ nhiều đến thế. Truyện vẽ nên bức tranh thật đẹp về những người quân nhân, khiến người đọc cảm nhận được công việc cao quý ấy khó khăn và vất vả như thế nào, sẽ ra sao nếu như bạn là một người thân của họ. Nói tóm lại, đây là một bộ truyện khá ổn cho những ngày căng thẳng mệt mỏi, nên bạn đừng chần chờ gì mà hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^ Ngại ngùng quá, trước khi đi viết 1 chap cho các nàng rồi mới xách vali đi đây này, để không lúc quay về thấy các nàng oán hận ta chắc chết.... ahihi... ___________________________Chuyến leo núi vừa rồi thật sự kết thúc một cách tốt đẹp đối với Thiếu Tướng và bác sĩ Lâm, nhưng lại không tốt chút nào với cô ả Mỹ Na. Từ ngày hôm đó đến nay đều là một tuần hơn rồi, ngày nào Mỹ Na cũng đến trước cửa nhà Thiếu Tướng mục đích ôm cây đợi thỏ nhưng mà vận cứt chó thì vẫn mãi là vận cứt chó, cô ta ôm cây đợi thỏ cả một tuần thì mới biết sau chuyến leo núi đó thì anh có nhiệm vụ khẩn cấp đã trở lại quân đội ngay trong đêm. Bực tức hậm hực không nơi nào xã Mỹ Na liền đem hết sự việc này đổ lên đầu Khả Khả, nghe ngóng tin tức một chút cô ta biết được người con gái ở bên anh đang làm việc ở bệnh viện quân khu, liền cấp lệnh quen biết mà muốn tìm người đi gây sự. Nực cười hơn là vẫn cứ tiếp tục đợi vì Khả Khả phải đến bệnh viện quân Khu C hướng dẫn các tân sinh viên khác. Thế là cô ta tiếp tục phải đợi ở bệnh viện cho đến khi gặp được người mới thôi. Chầu trực cũng phải mất gần 4 ngày sau mới gặp được Khả Khả, vừa nhìn thấy người cô ta liền xông đến chửi mắng Khả Khả một trận cô lúc này bình tĩnh về cũng chỉ đứng im một hồi nhìn cái miệng nhọn nhọn của cô ta bay nhảy trước mặt. Cứ như là một mình nói một mình chửi một hồi lâu Mỹ Na thở hổn hển, phải nói là cô ta chửi hăng đến nổi quên cả việc hít thở. Trong ánh mắt của Khả Khả người con gái đang đứng trước mặt cô này dù là có đẹp thì đẹp thật nhưng mà với tình huống lúc này thì cô ta chẳng khác gì một người điên. cho đến khi cô ta ngừng chửi thì Khả Khả mới bắt đầu nhếch mày bứơc lên một bứơc, hành động này của cô khiến cho Mỹ Na chợt run một cái mà lùi tới hai bước. _ Cô... thời gian quan chắc rất căng thẳng. Đáp lại lời mắng chửi từ nãy đến giờ không phải là cơn giận dữ mà lại là một câu nói của vị bác sĩ khoa tâm lý dành cho bệnh nhân của mình. Ha, đến lúc này Khả Khả mới hiểu vì sao Chiến Phong lại có thái độ chán ghét cô gái này như vậy đúng thật là cô ta là một người điên, mà người điên thì cần điều trị là một bác sĩ tài đức, thương người cô không thể thấy một bệnh nhân đang nổi cơn bệnh trước mắt là làm ngơ được đành phải ra tay chữa trị thôi a. Mỹ Na bị câu nói này của Khả Khả làm cho cứng họng cứng cả toàn thân, câu hỏi này.... câu hỏi này là dành cho bệnh nhân bị trầm cảm, stress nặng, ức chế hay sao? chẳng khác nào là một kẻ điên... kẻ điên? Càng nghĩ cả người Mỹ Na càng tức hơn tức đến run hết cả người, cô ta là muốn nhào đến cấu xé cái con tiện nhân trước mặt này. Cô ta dựa vào cái gì, dựa vào nơi nào mà lại được Phong ca đối sử như thế chứ rõ ràng cô là vị hôn thê của anh trước mà vì sao một chút dịu dàng lại không bao giờ có anh luôn trước mặt cô ta tỏ ra lãnh đạm là một người ăn chay cấm dục hoàn toàn. Vậy mà một tuần trước hình ảnh cô ta thấy là gì? Là sự dịu dàng ân cần và thèm muốn của anh nhìn đến con tiện nhân cô trở về là để dành lại anh, cô bỏ công sức bao nhiêu năm chỉ để đợi ngày trở về đoàn tụ với anh vậy mà giữa đường lại nhảy ra một con tiện nhân tên Lâm Khả Khả là thế nào cơ chứ, cô không cam, không cam....Khả Khả không một chút nào là muốn dây dưa với loại người này, cô còn phải chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo, con cô gái này quá khứ của cô ta dù có là ai của cuộc đời anh thì cũng chỉ là lướt qua mà thôi chính bản thân cô cũng thấy anh không hề có một chút gì là động lòng với cô ta, vậy mà ngày hôm nay cô ta lại dám chạy đến đây gây sự với cô như vậy. Nhìn dáng người mãnh mai yếu đuối như vậy cô thật lòng suy nghĩ có phải hay không chỉ cần cho một quyền cô ta liền sẽ văng tới tận cửa bệnh viện a. Nhưng mà ở đây là bệnh viện, ở bệnh viện thì phải giữ dình hình tượng bác sĩ y đức thương người, không được côn đồ..... Khả Khả, nhịn, nhịn Vị tiểu thư này, tôi còn một ca mổ cứu người nếu cô có vấn đề gì cần làm rõ vui lòng đợi Thiếu Tướng về rồi gặp mặt nói, tôi trong chuyện này không hề liên can, thứ lỗi tôi đi trước. Chào! Khả Khả lạnh lùng hướng mắt về cô ta, giọng nói không nhanh không chậm trên môi còn nở ra một nụ cười vô cùng công nghiệp nha. Xem ra cô là có tài diễn xuất lắm đó, tình huống thế này rồi mà còn nặng ra được nụ cười tươi như vậy thật là khó ai làm được nha. Vừa nói xong không đợi Mỹ Na phản ứng Khả Khả đã như lướt qua người cô ta đi thẳng một đường đến cuối hành lang. Mỹ Na hoàn hồn lại thì đã thấy Khả Khả cách mình hơn 10 bước chân rồi, bác sĩ ai cũng di chuyển nhanh như vậy a. _ Lâm Khả Khả, cô đứng lại đó cho tôi chúng ta chưa nói chuyện xong. Mỹ Na không cam lòng chút nào, nếu như mà đợi anh về cô lại không dám nói trước mặt anh đâu a, cái ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cô nhìn thôi đã sợ thì làm sao dám mở miệng nói những lời này cơ chứ. Nhưng mà đối với con tiện nhân Lâm Khả Khả này thì khác, cô quyết phải theo đến ta đuổi theo Khả Khả đến phòng mổ, không hề nhìn rõ tình hình lại muốn trực tiếp xông vào thì bị hai vị y tá cản lại. _ Xin lỗi, chỗ này phòng mổ người nhà bệnh nhân vui lòng chờ bên ngoài bên tay trái. Vị y tá trẻ tuổi rất nhẹ nhàng nhìn cô ta nói, ánh mắt còn mang chút kiên định. _ Các cô bảo con tiện nhân Lâm Khả Khả ra đây cho tôi, kẻ giật chồng người khác mà cũng làm bác sĩ được hay sao, y đức nghề nghiệp chó ta mất rồi.... trời ơi.... Mỹ Na lúc này không còn kiểm soát được mình nữa, liền không giữ một chút hình tượng đứng trước cửa phòng bệnh chửi bới ngày một lớn. Sự việc này khiến cho nhiều người phải quay lại nhìn, tất cả mọi người đều nhìn cô ta với một ánh mắt vô cùng phiền phức nhưng mà lại rất tò mò. Các bác sĩ y tá ở đây ai ai cũng là một cấp bậc quân hàm, tinh thần người lính luôn ở hàng đầu thì làm sao ngày hôm nay lại có người đến tố cáo giật chồng như vậy được cơ chứ thật là làm cho người ta vô cùng tò mò mà. _ Vị tiểu thư này, đây là bệnh viện vui lòng giữ trật tự nếu không chúng tôi sẽ mời người đưa tiểu thư ra ngoài. Nữ y tá hiền hòa lúc nãy cũng đã không giữ được mình rồi, bác sĩ Lâm là ai chứ hàng tá người theo đuổi bác sĩ không nói hết lại còn là Nữ vương băng lãnh của bệnh viện này, lại còn được Thiếu Tướng theo đuổi cả bệnh viện này ai ai chẳng biết mà sao hôm nay lại xuất hiện một người đàn bà điên dám buông lời khó nghe như vậy. Hình tượng bác sĩ Lâm trong cô ta rất lớn cho nên cô không chấp nhận việc này liền một bên giữ người không làm càng một bên ra hiệu kêu người cấp bảo an đến đây đem người đàn bà điên đi biến khỏi chỗ này. _ Các người, các người dám đuổi ta được để xem bệnh viện này của các người còn hoạt động được hay không, cha của ta sẽ sa thải hết các người đợi đấy, Khả Khả con tiện nhân ngon thì trốn trong đó luôn đi đừng có ra đây, để ta bắt gặp liền mang ngươi đi nghiền cho nát. Hình ảnh lúc này của bệnh viện là một cô gái xinh đẹp, ăn mặt sang trọng nếu cô ta không mở miệng nói thì người ta còn thưởng thức cô ta nhiều một chút nhưng đằng này thì ai cũng lắc đầu, mới tí tuổi mà đã phí bán người ta như thế nếu sau này hơn một chút thì coi người thua cả cộng cỏ hay sao. Sau một thời gian thì bệnh viện cũng trở nên yên ắng lại như cũ, bảo an trực tiếp đem cô ta liện lên taxi bảo chạy mau mau một chút. Trong phòng vô trùng, Khả Khả đang làm thủ tục trước khi vào phòng mổ cô y tá đứng kế bên nhìn bác sĩ Khả bị mắng chửi không ra dạng gì vậy mà gương mặt vẫn bình thản, cô ta có chút khâm phục. _ Bác sĩ Lâm, chị không bận tâm cô ta sao? Nín nữa ngày chịu không nổi cuối cùng cô y tá cũng mở miệng thâm dò, thật sự nếu là cô thì có mà từ nãy đến giờ bay đến đập cho ả ta một trận rồi quoăn vô phòng cấp cứu đâm cho vài nhát kim chích ngừa chó dại uốn ván đủ kiểu mới hả dạ cô. _ Một kẻ điên, mình chấp làm gì? Khả Khả lúc này rửa ta xong đưa hay tay đến cho y tá lau khô, ánh mắt không đổi ngược lại còn có chút nhàm chán. Bóng đêm phủ xuống, phía nam thành phố lóe lên đèn nê ông, gió đêm đầu mùa hè xen lẫn nhiệt độ ban ngày, lay động váy ngắn của những cô nàng nóng bỏng, lay động cả tòa thành phố sống về loại xe nổi tiếng gào thét lướt qua trên đường, còn có xe cứu thương gào thét lướt viện quân khu, cửa lầu chính, xe đẩy, trang bị dưỡng khí đầy đủ hết, mấy bác sĩ, y tá mặc áo trắng qua lại trước cửa kính, thần sắc nặng chiếc xe cứu thương gào thét xông vào bệnh viện, dừng lại trước viện chính. Cửa xe cứu thương mở ra, mấy vị nhân viên cứu hộ khiêng băng ca từ trên xe xuống, nhẹ nhàng thả một bệnh nhân lên xe đẩy, quân trang màu xanh lá cây trên người đã bị máu nhuộm không nhìn ra màu sắc. Nhân viên cứu hộ không dám trì hoãn, đẩy anh ta chạy vào phòng cấp cứu. Một chiếc xe việt dã quân dụng theo sát phía sau, một thiếu tá mặc đồ rằn ri có trang bị chống đạn và một hạ sĩ từ trên xe bước thế người bị thươngnghiêm trọng, vai phải và ngực trái trúng đạn, may mắn chính là, đạn sượt qua trái tim, nếu không anh ta sẽ không có mạng đến được bệnh bởi vì đạn quá gần tim, bác sĩ Đinh chủ nhiệm khoa ngoại không dám tùy tiện xuống tay, trên đầu không ngừng rơi mồ hôi. "Gọi điện thoại cho Vương chủ nhiệm?""Điện thoại của Vương chủ nhiệm không thông." Y tá trưởng khẩn trương sĩ Đinh cau mày, thời khắc mấu chốt không tìm được người, vậy phải làm sao bây giờ? "Vậy bác sĩ Lưu đâu?""Đã thông báo, đang đến bệnh viện, nhưng, chờ ông ấy đến, sợ rằng. . . .""Được rồi." Bác sĩ Đinh nóng nảy ngắt lời cô, vết thương không cho tên tiểu tử này thời gian quá dài, nếu như hiện tại không giải phẫu, coi như có thể cứu được, chỉ sợ cũng không thể tỉnh lại nữa."Hạ Sơ đâu?""Ở đâu." Hạ Sơ mặc áo giải phẫu vô khuẩn, nghe bác sĩ Đinh kêu cô, cầm công cụ giải phẫu trong tay vội vàng chạy tới, "Bác sĩ Đinh.""Chuyên nghiệp của cháu là khoa tim, cuộc giải phẫu này do cô chủ đạo, tôi phối hợp.""Cái gì?" Hạ Sơ khiếp sợ."Đừng lo lắng, bỏ đồ trong tay qua đây mau, ở trường học đã làm giải phẫu gắp đạn không ít lần, tôi phối hợp với cô, chỉ cho phép thành công, đây là quân lệnh." Bác sĩ Đinh rất nghiêm túc nói."Vâng" Hạ Sơ gật đầu, cô biết phân lượng cuộc giải phẫu này, mặc dù nhất thời còn có chút không thể tiếp nhận, nhưng cô không có cơ hội suy nghĩ nhiều, cũng không có thời gian so đo, cô phải làm là cố gắng hết sức giữ lại tánh mạng phòng giải phẫu, thiếu tá bộ binh Lương Mục Trạch nhìn chằm chằm ba chữ "Đang giải phẫu", môi mỏng mím lại, chau mày. Tiếu Đằng bên cạnh lại không trấn định như anh, đi tới đi lui ở ngoài phòng mổ, ủng da chuyên dụng của bộ đội đặc chủng phát ra tiếng vang mạnh mẽ trong hành lang yên tĩnh, một loạt tiếng vang, hoàn toàn khai báo cảm xúc lo lắng sợ hãi của anh ta lúc nàyTheo một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần, đại tá Lý Chính Ủy mặc thường phục xuyên qua hành lang chạy đến bên cạnh Lương Mục Trạch, đi theo phía sau anh ta chính là người chỉ đạo của bộ đội đặc chủng - Triệu Chính Ủy lau mồ hôi trên ót, hỏi "Như thế nào?"Lương Mục Trạch chào đại tá, "Hai phát, hôn mê, đang cấp cứu.""Chính ủy, chỉ đạo viên, tiểu đội trưởng, anh ấy. . . ." Tiếu Đằng nhìn thấy Lý Chính Ủy và Triệu Tả, há miệng liền chảy nước mắt."Khóc cái gì khóc." Lương Mục Trạch gầm nhẹ, mắt sáng như đuốc. Một cái ánh mắt của anh liền bức lui nước mắt của Tiếu Chính Ủy vỗ vỗ bả vai Tiếu Đằng nói "Không có chuyện gì không có chuyện gì, tiểu tử Điền Dũng này, từ tầng thứ năm té xuống cũng không có việc."Triệu Tả gật đầu, tiếp đề tài, "Chính ủy nói rất đúng, Điền Dũng da dày thịt béo, chắc chắn sẽ không có chuyện."Thật ra thì, ngay cả họ cũng không biết, lời nói này là vì an ủi Lương Mục Trạch và Tiếu Đằng, hay là vì an ủi chính bọn Tả nhìn trang bị trên người Lương Mục Trạch, "Cậu trở về thay bộ quần áo, chúng ta coi chừng ở nơi này là được."Lương Mục Trạch nhẹ nhàng ra tiếng, "Không cần, những tiểu tử kia đều trở về bộ đội sao?""Ừ, đang trên đường."Điền Dũng bị thương, Lương Mục Trạch phái một vị Thượng úy dẫn các chiến sĩ thi hành nhiệm vụ với anh ta trở về, nghiêm lệnh người nào nếu theo tới đây, lập tức cởi quân trang cút khỏi đại đội đặc chủng. Mặc dù đều không muốn rời đi, nhưng quân lệnh như núi, không thể không từ. Một đám chiến sĩ dũng cảm, nhìn Điền Dũng ngã xuống, đều đỏ vành ngừng có y tá từ trong phòng giải phẫu ra ra vào vào, thần sắc vội vã, Tiếu Đằng càng nhìn càng lo lắng, rốt cuộc không nhịn được ngăn một y tá từ phòng giải phẫu đi ra, nói "Y tá y tá, có phải cần vô máu hay không? Rút của tôi nè, tôi nhóm O, vạn năng."Y tá kinh ngạc."Thật, máu tôi tốt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ cần cứu tiểu đội trưởng của tôi trở về.""Kho máu của chúng tôi có máu, cậu đừng kéo tôi, mau buông ra." Y tá hất tay Tiếu Đằng, bước chậm rời Đằng nhìn phòng giải phẩu tự lẩm bẩm, "Đội trưởng chảy nhiều máu như vậy, phải ăn bao nhiêu trứng gà mới có thể bù lại?"Giải phẫu tiến hành hơn ba giờ, Điền Dũng thương thế nghiêm trọng đi một vòng ở Quỷ Môn Quan lại trở về. Chờ tất cả dàn xếp xong, đã là ba giờ sáng. Điền Dũng bị đưa đến phòng ICU. Hạ Sơ mệt tựa vào bên tường, không nhúc sĩ Đinh lấy xuống khẩu trang, cởi xuống áo giải phẫu, cười với Hạ Sơ, "Làm tốt lắm.""Cám ơn ngài tin tưởng tôi như vậy." Hạ Sơ cười khẽ."Là do cô ưu tú, những ngày thực tập tôi đều nhìn thấy, bằng không tôi cũng sẽ không tùy tiện để cho cháu chủ đạo, đây chính là một cái mạng." Bác sĩ Đinh thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nói tiếp "Hạ Sơ, nếu không có cô, cuộc giải phẫu này tôi thật sự không có cách nào làm.""Bác sĩ Đinh đừng nói như vậy, chúng ta cũng chỉ tận hết chức trách của mình mà thôi."Bác sĩ Đinh cười gật đầu, nhìn sắc mặt chợt tái nhợt vô lực của Hạ Sơ, nói "Mệt muốn chết rồi?"Hạ Sơ nhíu lỗ mũi, thành thực gật đầu, cắn răng rời đi vách tường cởi áo giải phẫu xuống. Cùng bác sĩ Đinh đến gian phòng bên cạnh trừ độc rửa sạch. Cô còn là một học sinh chưa tốt nghiệp, thay phiên thực tập trong các khoa của bệnh viện, cô từng trải qua bàn mổ, nhưng chưa bao giờ làm việc cả ngày rồi, buổi tối khuya thần kinh còn căng thẳng cao độ làm giải phẩu cho một người bị thương, hơn nữa còn là chủ đạo."Về sau, tình huống như thế sẽ nhiều, hơn nữa chúng ta là quân y, quân nhân mang tới có đủ vết thương, vô cùng kỳ quặc." Bà vừa rửa tay, vừa nói với Hạ Sơ "Mạng tên tiểu tử này ghê gớm thật. Thân trúng hai phát, nội tạng bầm tím, mạng không cứng rắn sớm mất."Hạ Sơ thủy chung không nhịn được tò mò trong lòng, hỏi thăm "Bệnh viện chúng ta, thường nhận được người bị thương như vậy sao?""Cũng không có, thập niên hòa bình, nhưng ngày ngày đưa bệnh nhân bị đạn bắn đến bệnh viện, mà tính là ngày tháng hòa bình sao? Là bởi vì quân khu chúng ta có một đại đội đặc chủng, thời điểm bọn họ thi hành đặc biệt nhiệm vụ, thỉnh thoảng sẽ đưa tới một hai người bị thương, chỉ là cơ hồ không có nghiêm trọng như thế." Bà lại nghĩ ngợi trong chốc lát, nói tiếp "À... hai năm trước, có một tiểu tử bị đưa tới, lúc đó anh ta bị thương còn nghiêm trọng hơn người này. Trên người bị thọc mấy đao, còn trúng hai phát, xương đùi chân trái gãy nghiêm trọng, trên người còn mặc trang bị thật dầy, lúc đưa đến bệnh viện đã hôn mê nặng, nghe nói là thi hành nhiệm vụ bị thương."Bác sĩ Đinh là một bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại hơn 40 tuổi, ở bệnh viện gần 20 năm, sinh lão bệnh tử cũng thấy nhiều, bị thương do đạn bắn đao chém đều có, đã sớm thích ứng với trường hợp máu tanh này. Nhưng Hạ Sơ thì khác, cô còn rất trẻ, thời gian ở bệnh viện vẫn còn rất ngắn, sống chết đối với cô mà nói vẫn rất khó tiếp Sơ cau mày, bởi vì thi hành nhiệm vụ mà bị thương nặng như vậy, có nhiệm vụ gì quan trọng hơn mạng người?"Cô thu thập xong trở về nghỉ một lát đi, tôi đi ra ngoài ứng phó các ông ở bên đội đặc chủng, khẳng định muốn tôi thề độc là lính của bọn họ thật tốt không có vấn đề gì."Hạ Sơ bật cười, bác sĩ Đinh nói "Cô đừng cười, thật là như vậy, tới lui đều là mấy câu đó, thật giống như bệnh viện chúng ta gạt người, dùng miệng nói không có việc gì thì lại có chuyện, thật không biết nghĩ như thế nào."Hạ Sơ thu thập xong, thay y phục từ phòng cấp cứu ra ngoài, lại đến phòng ICU xem một vòng. Ở tại cửa ra vào, nhìn thấy một tiểu tử mặc y phục rằn ri khoanh tay trước ngực, đang nhìn vào phòng bệnh qua tấm kính thủy tinh. Bên cạnh có một vị thượng tá và hai vị thiếu tá mặc thường phục mùa đi ra từ chỗ các y tá, đi trở lại phòng tfực, nghe thiếu tá hay nói chuyện lúc nãy nói giỡn "Cậu còn mạng lớn hơn cậu ta, nhiều hơn hai đao đấy."Thân thể Hạ Sơ dừng lại, tim trong nháy mắt giống như bị thứ gì bóp nghẹn, có chút thở không thông. Không nhịn được quay đầu lại, đụng phải một ánh mắt lạnh nhạt lạnh lùng lại có chứa ý xem kỹ, mặc dù ánh mắt anh không mấy hữu nghị, nhưng cô lại cảm thấy kính nể anh. Thì ra, anh chính là vị mệnh lớn hơn, thì ra là, còn là một vị quân sĩ rất tuấn Dũng bị đưa vào phòng ICU rồi, đại đội trưởng của đại đội đặc chủng liền chạy tới bệnh viện trong đêm. Lương Mục Trạch, Triệu Tả và Tiếu Đằng nhìn thấy đại đội trưởng tới, vội vàng đứng lên Chí Cương cũng không hồi lễ, há mồm liền mắng Lương Mục Trạch và Triệu Tả."Chuyện bị thương lớn như vậy cũng không cho tôi biết, muốn làm gì? Phản à?"Lương Mục Trạch nghiêm mặt không lên tiếng, Triệu Tả không thể làm gì khác hơn là nói "Đại đội trưởng, không phải là không thông báo ngài, chúng tôi sợ. . . . . .""Sợ cái gì? Nếu không phải là cảnh sát địa phương gọi điện thoại cho tôi, không chừng đến bây giờ tôi còn chưa biết lính của mình bị thương nặng vào bệnh viện, ngày nghỉ mà các cậu cũng không cho tôi yên tĩnh. . . ." Đang nói, vẻ mặt Đổng Chí Cương đau khổ nhíu mày, tay trái che trái tim, thẳng hít khí Mục Trạch cả gan nói "Đó là lý do không nói với anh.""Cậu câm miệng cho lão tử." mặt của Đổng Chí Cương trắng bệch, nhưng giọng điệu còn cường ngạnh như ăn thuốc Chính Ủy vội vàng đỡ Đổng Chí Cương ngồi xuống, "Bác sĩ đã nói, không thể quá lao lực.""Lão Lý, cả anh cũng cùng bọn họ gạt tôi, lính của tôi ở chỗ này sống chết chưa biết, tôi lại ngủ say trong nhà, vậy coi là cái gì?""Giải phẫu đã làm xong rồi, bác sĩ nói chỉ cần tối nay không xảy ra vấn đề, thì tuyệt đối không có việc."Đổng Chí Cương híp cặp mắt lại, phát ra ánh sáng khiếp người, "Nếu không có chuyện gì sao không dám nói cho tôi biết? Đây là Điền Dũng không sao, nếu thật có việc xấu, tôi sẽ bắt mấy người cấm bế. Còn anh nữa lão Lý, đừng thấy hai ta một cái cấp bậc, cũng cấm bế anh." Đổng Chí Cương hung dữ Chính Ủy người tốt tính khí tốt, hợp tác Đổng Chí Cương nhiều năm, biết tính khí, cũng chính là to miệng hả giận, cho nên chưa bao giờ so đo với ông ta, tai trái vào tai phải ra là được.

truyện sự dịu dàng dưới lớp quân trang