Tiểu sử Shark Liên. Đỗ Thị Kim Liên từng là một giáo viên dạy Văn trước khi chuyển về công tác tại Bảo tàng Vũng Tàu vào năm 1993. Sau gần 3 năm đứng trên bục giảng, bà quyết định vào Nam lập nghiệp. Để kiếm sống, bà đã trải qua nhiều công việc khác nhau trước khi Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen chap24 Nghe nói hôm nay Tần tiên sinh bận nhưng hắn không tin tưởng ai, vì vậy hắn mới quyết định giao việc cho quản gia. Về lịch trình hôm nay của hắn ra sao thì cô cũng nắm rõ khá nhiều. Tần Tư Lăng dạo này phải dồn việc làm để chuẩn Có thể hắn lại vạn không nghĩ tới, hôm nay thấy những tiên nô này hậu duệ, không đi hận những cái kia Ma tộc nô dịch bọn hắn, ngược lại thống hận thân chảy xuôi lấy lấy Tiên nhân máu! Thậm chí. . . Còn có người vì thế điên cuồng sát hại mẹ của mình! ! Hết hôm nay 15/10, định mệnh dẫn lối đến chương giàu có, 3 con giáp mua nhà tậu xe dễ như trở bàn tay Ngày sinh Âm lịch kết thúc bằng số này được Thần tài độ, Qúy nhân đỡ bước, sang năm 2023 tiền tìm đến cửa Truyện ngắn hay được mc thanh mai diễn đọc HÔM NAY TẦN TIÊN SINH LẠI GHEN Tập 6 mới nhất 2022 Tần Thiến cảm thấy bản thân đã bị lợi dụng suốt từ đầu đến giờ. Thì ra, Đỗ Thanh Xảo là loại người như vậy. Thời gian qua, đêm nào anh ta cũng mơ thấy Trình Nhiễm. Vay Nhanh Fast Money. "Về việc chúng ta có lên giường hay không thì tôi còn đang suy xét."Trình Nhiễm cảm thấy mất hứng khi Tần Tư Lăng buông câu xanh rờn như vậy. Chẳng lẽ hắn không chút suy nghĩ đến thực tại à? Năm nay hắn cũng đã ngoài 35 tuổi rồi, chẳng còn trẻ gì nữa đâu. Mà Trình Nhiễm thắc mắc một điều rằng trong bao năm qua chẳng lẽ Tần Tư Lăng không có bất kì nhu cầu sinh lí nào sao?Nếu vậy, thì chẳng phải hắn... Do suy nghĩ linh tinh đâm ra Trình nhiễm nghi ngờ, liệu rằng Tần Tư Lăng có phải là không "cứng" được không? Đừng nói vói cô đúng là như vậy đấy nhé? Cô mới gả cho hắn thôi đấy..."Tư Lăng, em hỏi anh một câu, anh phải trả lời thật lòng đấy nhé."Tần Tư Lăng không biết Trình Nhiễm lại giở cái trò gì nên cứ gật đầu. Còn Trình Nhiễm phải giữ bình tĩnh, sau đó hít một hơi sâu mới dám hỏi."Anh có... bị vấn đề về giới tính sao? Suốt 35 năm qua, anh giải quyết nhu cầu như thế nào vậy?"Không khí lúc này có phần gượng gạo. Đến cả khi Trình Nhiễm hỏi xong thì cô cũng muốn cắn cái lưỡi của mình luôn. Tần tiên sinh nhìn cô hồi lâu sau đó chợt đứng dậy. Trình Nhiễm tưởng rằng hắn sẽ bỏ đi, nhưng không, hắn cởi chiếc áo vest bên ngoài ra ném lên trên chiếc ghế sopha gần đó. Tần Tư Lăng gần ép sát, sát đến nỗi Trình Nhiễm bị dọa cho hơi sợ hãi. Hắn từ từ nắm lấy cổ tay của cô, thuận thế ấn cô xuống giường. Câu hỏi của Trình Nhiễm cũng chẳng phải câu hỏi đặc biệt gì. Trước giờ cũng có rất nhiều người hỏi hắn những câu tương tự như vậy nhưng hắn không có trả lời. Là con người mà, ai cũng phải có nhu cầu. Mà một người đàn ông sinh lí bình thường như hắn cũng phải có là chuyện thường nội đã không ít dưới trăm lần nhét phụ nữ lên giường của hắn nhưng đều bị hắn dùng mọi cách trả về nới sản xuất. Để chuẩn bị sẵn sàng nhu cầu cho bản thân, năm 20 tuổi, Tần Tư Lăng đã tìm hiểu mọi thứ thật là cặn kẽ. Mỗi tuần, hắn đều đặn dành ra 3 ngày để tự mình giải quyết. Phương pháp hữu hiệu mà hắn biết, đó chính là dùng tay. Một tuần 3 ngày, mỗi ngày nửa tiếng. Hắn cứ thực hiện theo đúng quy trình mà đã duy trì suốt đến tận ngày hôm là bí mật mà Tần Tư Lăng không muốn cho ai biết mắc bệnh sạch sẽ, vì vậy hắn có suy nghĩ rằng sẽ không để bản thân bị nhiễm bẩn. Những người giàu thường dùng tiền để kiếm phụ nữ thỏa mãn nhu cầu. Còn Tần Tư Lăng là một trong những thành phần hy hữu đặc để cho Trình Nhiễm biết lịch sử sạch sẽ không chút bụi trần nào của Tần tiên sinh thì chắc chắn cô vui đến nỗi muốn trao thân mình cho hắn ngay mà không cần suy nghĩ."Tần tiên sinh, anh định làm gì vậy?""Chẳng phải em nghi ngờ giới tính của tôi sao? Hiện tại là thời điểm tốt để tôi chứng minh cho em."Ngay khi bờ môi mềm của Tần Tư Lăng rơi xuống môi cô, cũng may Trình Nhiễm kịp thời rút tay của mình chặn lại. Vậy là Tân Tư Lăng hôn hụt xuống mu bàn tay của cô."Đây là bệnh viện đấy... Nếu anh muốn lên giường với em thì hãy kiềm chế lại. Đợi mấy hôm nữa đi hưởng tuần trăng mật rồi chúng ta cùng làm."Hai người đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Tần Tư Lăng thở dài, cúi xuống hôn lên bên má của Trình Nhiễm rồi ngồi dậy, xoa nhẹ đầu của cô. "Bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu em đi, nghỉ ngơi cho tốt.""Em có suy nghĩ cái gì đâu? Là tự anh nói."Trình Nhiễm hơi nghiêng đầu muốn nhìn xem nét mặt của Tần Tư Lăng thì phát hiện mặt hắn hơi ửng hồng. Thật là, sao da mặt của chồng cô lại mỏng thế không biết.***Do Trình Nhiễm bị trấn thương ở vùng đầu nên Tần Tư Lăng đã bắt cô ở lại bệnh viện đến khi nào tháo băng mới được phép trở về. Cái ngày tự do cuối cùng cũng đã đến. Hôm ấy là quản gia đến đón cô. Nghe nói hôm nay Tần tiên sinh bận nhưng hắn không tin tưởng ai, vì vậy hắn mới quyết định giao việc cho quản lịch trình hôm nay của hắn ra sao thì cô cũng nắm rõ khá nhiều. Tần Tư Lăng dạo này phải dồn việc làm để chuẩn bị nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật cùng cô nên cô có thể thông cảm cho được...Tại biệt Tư Lăng đã gọi riêng cho Tần Thiến đến thư phòng nói chuyện. Mới sáng sớm, Tần Thiến đã nhận được cuộc điện thoại của ba nên anh ta đã vội vàng lái xe đến đây ngay lập tức. Tính cách của Tần Tư Lăng thì Tần Thiến rõ hơn ai hết, vì vậy anh ta đến rất đúng Tần Thiến vừa mở cửa đi vào, trông thấy Tần Tư Lăng đang ngồi yên tĩnh làm việc. Vẫn là dáng vẻ nghiêm nghị mà anh ta vẫn thường hay dè nay Tần Tư Lăng ở nhà giải quyết công việc nên hắn ăn mặc có chút thoải mái. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng tôn lên vẻ nam tính. Thêm cả chiếc kính mắt hắn đang đeo nữa. Nếu như Trình Nhiễm có mặt tại đây thì chắc chắn cô sẽ vui đến nỗi mà sáng cả hai mắt lên khi thấy được cảnh tuyệt mỹ như thế này."Ba cho gọi con ạ.""Ngồi đi."Tần Tư Lăng tắt máy tính rồi tháo chiếc kính ra đứng dậy. Hắn đi đến chỗ đối diện với Tần Thiến ngồi xuống, tiện tay rót cho hai người một ly trà nóng."Hôm nay ta gọi con đến đây có vài chuyện muốn nói rõ với con.""Là về Trình Nhiễm đúng không ạ?"Tần Thiến quả nhiên hiểu được. Chẳng bao giờ đột nhiên mà ba anh ta cho gọi anh ta cả. Trừ khi có chuyện rất quan trọng hoặc là có liên quan đến... Trình Nhiễm."Ta không biết trước đây con và cô ấy ra sao, nhưng kể từ bây giờ ta mong hai người ngoài mối quan hê mẹ con ra thì đừng có bất cứ mối quan hệ nào khác nữa.""Vâng."Dừng một lúc, Tần Tư Lăng tiếp tục."Tần Thiến, có biết vì sao ta lại đi nhận nuôi con không?"Về chuyện nhận nuôi này thì Tần Thiến cũng không rõ. Anh ta nghe đồn rằng ba anh ta không muốn có bất cứ quan hệ nào với phụ nữ, không muốn có con vì phiền phức. Chính vì thế mới đến cô nhi viện nhận nuôi những đứa trẻ lớn, đủ hiểu biết về. Tần Thiến cũng chỉ là gặp may mắn do lúc ấy được thuộc hạ của Tần Tư Lăng chọn trúng mà thôi. Anh ta hoàn toàn không phải mục tiêu mà Tần Tư Lăng quan tâm. Dù sao cũng phải nói đến những gì mà Tần Tư Lăng đã cho Tần Thiến. Nếu không có Tần Tư Lăng thì Tần Thiến cũng chẳng có cuộc sống nhung lụa của một vị thiếu gia như bây Tần Thiến im lặng, Tần Tư Lăng nhấc tách trà lên uống một ngụm, rồi vào thẳng vấn đề."Dù ta và Trình Nhiễm đã kết hôn, nhưng ta dự định sẽ không sinh con cái. Ta nhận nuôi con vì muốn để con giúp ta đối phó với ông bà nội ta. Ngay sau khi ông bà nội ta mất, ta sẽ chuyển cho con 10% cổ phần của tập đoàn và tất cả số tài sản còn lại ta sẽ để cho Trình Nhiễm. Nếu như con muốn 10% cổ phần về tay thì... Hãy ly hôn với Đỗ Thanh Xảo đi, vứt bỏ cô ta như những gì con đã từng làm với Trình Nhiễm!" Trình Nhiễm không ngờ Tần Tư Lăng mất trí nhớ, lại trở về cái tính cách trước khi hắn gặp cô. Cái bệnh sạch sẽ của hắn lại bắt đầu tái phát. Không những vậy, thói quen mất ngủ lại đâu vào đấy. Trình Nhiễm cũng chẳng hiểu nổi tại sao lại như vậy. Cô có nhờ ông lão kia xem qua. Thì ông ấy nói Tần Tư Lăng là mất trí nhớ tạm thời. Nếu muốn chắc chắn hơn thì phải đưa người đến bệnh viện có các thiết bị tân tiến kiểm tra qua. Trình Nhiễm cũng muốn lắm nhưng hai người đã hoàn toàn bị mắc kẹt ở cái nơi này rồi. "Tư Lăng, đây là ảnh cưới của anh và em. Anh xem đi, em không có nói dối. Anh và em đã kết hôn rồi." Cũng may là cô có bỏ ảnh cưới của hai người vào balo nếu không thì với cái tính cách đa nghi của Tần tiên sinh thì vẫn còn nghi ngờ cô lắm. Tần Tư Lăng cầm tấm hình trong tay thì hàng lông mày hơi nhíu lại. Không phải là hắn nghi ngờ lời nói của Trình Nhiễm mà là những hành động quá mức thân mật của cô mới khiến cho hắn thấy không quen. Hắn mắc bệnh sạch sẽ mà người xưng là vợ hắn lại hết ôm lại hôn hắn. Chẳng lẽ trước đây hắn và cô đã thân mật đến mức để hắn quên đi tình trạng sạch sẽ của mình sao? Trình Nhiễm giải thích mất nửa ngày trời cũng thấy chán. Chính vì vậy cô để cho Tần Tư Lăng ở lại dưỡng thương rồi đi ra ngoài có việc gì giúp đỡ bà lão. Theo như cô biết thì ông bà lão này hành y trong làng. Người trong làng này gọi ông bà là ông bà Cao. Ngôi làng mà cô và Tần Tư Lăng đang lưu lạc đến đây là ngôi làng đông dân duy nhất nằm ở rìa biên giới. Chính vì vậy mà an ninh ở đây không tốt, thương xuyên xảy ra những cuộc bạo động, đến chính phủ của hai nước cũng không nhúng tay vào. Muốn ra khỏi đây chỉ có thể đi xuyên ra đám khủng bố bao vây bên ngoài. Mà tên nào tên nấy cũng mặt giữ tợn, tay cầm vũ khí thấy dân thì bắn chết. Trình Nhiễm quyết định sẽ xin tá túc ở đây một thời gian, đợi cho vết thương của Tần Tư Lăng hồi phục hoàn toàn mới nghĩ cách rời khỏi đây để trở về. Số cô cũng may, gặp nạn được quý nhân phù trợ mới gặp được hai vợ chồng tốt như ông bà Cao. Những người dân trong làng nói thẳng ra thì nhà nào biết nhà đó, họ không thích lo chuyện bao đồng nên cũng khó mà nhờ cậy được. Ông Cao ngày nào cũng lên núi hái thuốc và thảo dược. Còn bà Cao ở nhà dọn dẹp, phơi phóng lá thuốc cho khô. Công việc cũng chẳng có gì mấy nên Trình Nhiễm giúp bà được cái gì thì giúp. Nhưng cũng nhờ tiếp xúc với "y nhân" mà cô đã tổng hợp cho mình thêm kiến thức về các loại thuốc cũng như các loại cây gây độc tố. "Hai đứa đi hưởng tuần trăng mật xong gặp tai nạn ấy hả?" "Dạ vâng. Chồng cháu mất trí nhớ, nên tính cách lại trở về như trước đây có phần sạch sẽ. Nếu anh ấy làm gì sai... Cháu mong ông bà bỏ quá cho." Trình Nhiễm trời sinh có một cái miệng nịnh người già vô cùng giỏi nên rất nhanh cô đã được bà Cao yêu quý dạy thêm cho vài món ăn mà phụ nữ phải biết. Chỉ có điều, hoàn cảnh ở đây phải dùng bếp củi để đun nên có phần khó khăn. Trình Nhiễm mang bát cháo nóng vào cho Tần Tư Lăng, thấy hắn đang ngồi trên giường tịnh tâm nhắm mắt thì không có làm phiền mà chỉ nhẹ nhàng đặt nhẹ bát cháo, rồi đi về phía cái ghế gỗ ngồi xuống. Căn phòng nhỏ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ thấy tiếng thở của hai người. Đến khi Tần Tư Lăng mở mắt ra thì thấy Trình Nhiễm đang ngồi nhìn ngắm mình chăm chú. Hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. "Hôm nay anh thấy cơ thể sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?" Tần Tư Lăng lãnh đạm gật đầu. Trình Nhiễm đứng dậy bưng bát cháo đến rồi lấy thìa định tự mình bón cho Tần Tư Lăng ăn thì bị hắn chặn lại. "Tôi có tay... Nên không phiền đến cô." "Có sao đâu. Trước đây anh cũng quen em đút cho mà. Để em." Vì Trình Nhiễm vừa chủ động lại quá cố chấp nên Tần Tư Lăng để mặc cô muốn làm gì thì làm. Dù sao thì hắn thấy cô không có ý xấu. Mấy ngày nay rất tận tình chăm sóc hắn nên hắn mới bỏ qua. "Vì sao chúng ta lại ra nông nỗi này?" "Ý anh là gì?" "Ý tôi là vì sao cô và tôi lại ở đây? Trước đây gia đình chúng ta như thế nào?" Vậy là để thỏa mãn lòng hiếu kì của Tần Tư Lăng nên Trình Nhiễm đã tường thuật lại mọi chuyện cho hắn rõ. Tuy nhiên, chuyện nên kể cô mới kể còn chuyện không nên thì cô bỏ qua và biến tấu theo một chiều hướng khác. "Anh rất thích trẻ con, cứ nhất quyết muốn em sinh con. Ông bà nội anh cũng vậy. Em thì vẫn còn trẻ nhưng thấy anh thành tâm quá nên chúng ta sẽ dự định trong năm nay sẽ có tin vui luôn." "Thật sao?" "Đương nhiên rồi. Anh thử nghĩ xem, Tần Gia có mỗi mình anh là người thừa kế. Chính vì vậy mà anh rất muốn có con để san sẻ trách nghiệm nặng nề này. Hơn nữa... Anh muốn hàn gắn hơn tình cảm của hai chúng ta." Trình Nhiễm cảm thấy bản thân nói dối ngày càng lợi hại. Thế mà lại có thể lừa gạt Tần Tư Lăng một cách thuận lợi như vậy. Tuy ngoài mặt cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại lo lắng cho mai sau. Nếu như Tần Tư Lăng sau này mà nhớ lại thì không biết kết cục của cô sẽ ra sao nữa. Mấy ngày sau, do sự chăm sóc tận tình của Trình Nhiễm mà vết thương của Tần Tư Lăng đã lành hơn phần nào. Có điều, hắn phải duy trì uống thuốc đắng mỗi ngày để cơ thể có thể hồi phục hoàn toàn. Trình Nhiễm nhờ sự giúp đỡ của bà Cao mà cũng hoà nhập được với mấy hàng xóm xung quanh hơn. Cô thông qua đó để nắm bắt thông tin, để mấy hôm nữa còn cùng Tần Tư Lăng tìm cách trở về. "Tiểu Nhiễm, hôm nay ở đền chính có hội lớn đấy. Cháu có muốn đi không?" Nghe bà Cao nói vậy, Trình Nhiễm đặc biệt cao hứng đồng ý ngay. "Thật ạ? Vậy cháu cũng muốn đi xem lễ hội ở đây trông như thế nào?" "Chồng ta sáng nay cũng đến giúp trưởng thôn rồi. Cháu đến đó có gặp ông ấy thì thay ta nhắc nhở ông ấy uống ít rượu thôi." "Vâng ạ." Trình Nhiễm giúp bà Cao dọn dẹp xong thì định đi đến lễ hội. Vừa đặt cái túi đựng xuống, đột nhiên một bàn tay vươn ra trước mặt của Trình Nhiễm. Cô ngẩng đầu lên thì thấy đó là Tần Tư Lăng. "Anh không nghỉ ngơi đi sao lại ra đây?" "Tôi... Muốn đi cùng cô." "Đi cùng em? Có được không? Vết thương của anh..." "Không sao, tôi đi được." Thực ra là Tần Tư Lăng đang ghen. Mấy ngày nay tuy hắn ở trên giường nhưng thông qua cái cửa sổ nhỏ có thể quan sát tất cả những gì Trình Nhiễm làm. Cô có vẻ được rất nhiều hàng xóm quan tâm, đặc biệt là đàn ông. Tuy Tần Tư Lăng vẫn chưa thể nhớ lại mối quan hệ của hai người. Nhưng cô đã nói cô là vợ của hắn. Vì thế mà hắn không thể nào làm ngơ được. Cũng tại cái ngoại hình chết tiệt của cô mới thu hút nhiều con sâu béo kia. Ở nhà đã đông như vậy, không biết đến lễ hội còn ra sao nữa. Trình Nhiễm chẳng hiểu tính cách của Tần Tư Lăng thất thường ra sao nên đã cùng hắn đi theo sau. Mấy ngày dài Tần Tư Lăng phải ở trên giường, chắc hắn cũng thấy bức bối lắm. Nói tóm lại cho hắn ra ngoài cho thoải mái tinh thần. Trên đường đi có rất nhiều người, cô thấy Tần Tư Lăng liên tục tránh né bọn họ. Bất giác, Trình Nhiễm lại nhớ đến cảnh cùng hắn về quê của cô trước đây. Cái bệnh sạch sẽ lại nổi hứng tái phát rồi. Chính vì vậy Trình Nhiễm đã nắm lấy tay của Tần Tư Lăng để hắn đi vài trong, còn cô đi về phía ngoài. "Em không nghĩ khi anh mất trí nhớ thì cái bệnh sạch sẽ lại quay trở lại. Sao không quên luôn cái bệnh sạch sẽ đi chứ?" Tần Tư Lăng không nói gì, chỉ từ từ hướng mắt nhìn xuống bàn tay hai người đang đan vào nhau. Cặp nhẫn cưới kim cương dưới ánh mắt mặt trời vô cùng nổi bật. Không hiểu sao Tần tư Lăng lại bỗng nhếch miệng lên, có ý cười. Lễ hội của ngôi làng này rất nhộn nhịp. Suốt từ cổng chính đi vào đã nô nức người người tấp nập. Hai bên hàng quán vô cùng nhộn nhịp. Bảo sao đây là ngôi làng đông dân nhất. Riêng cái lễ hội này thôi cũng đã chật kín người rồi. Phải khó khăn lắm Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng mới lách qua được đám người trước mặt. Đột nhiên có tiếng hét vang lên. Sau đó một quả cầu được đan bằng tre nứa từ đâu rớt xuống tay của Tần Tư Lăng. Đám người xung quanh từ từ tránh xa hai người ra. Một cô gái đầu đội vòng hoa mặc chiếc váy truyền thống từ đâu xuất hiện, chặn trước mặt của hai bọn họ. Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng không hiểu gì, nhìn nhau rồi nhìn xuống quả cầu trên tay của Tàn Tư Lăng. Cô gái đội mũ hoa kia nhìn Tần Tư Lăng một cách rất ưng ý. Một đám đàn ông từ đâu xông lên bao vây hai người lại. "Mau, đưa người đàn ông đẹ trai này đi." Cái quái quỷ gì thế? Trình Nhiễm thấy đám người kia bắt đầu động thủ thì nhanh chóng rút lấy một cái gậy gỗ ở gian hàng bên cạnh, che chắn trước mặt của Tần Tư Lăng. "Mấy người định làm gì?" "Anh ấy đã nhận lấy quả cầu của tôi, đương nhiên là bắt anh ấy về làm chồng rồi." Cô gái đeo vòng hoa nói. "Ai cho phép? Đây là chồng của tôi! Tên nào dám mang anh ấy đi, tôi liều mạng với kẻ đó!" ....... Trước khi xe cứu thương tới đưa Đỗ Thanh Xảo đi thì cảnh sát đã ập tới rồi. Tần Minh thật sự không hiểu là ai đã to gan báo cảnh sát. Anh ta và Tần Thiến đang bị dẫn ra xe về đồn thì xe cứu thương đến đưa Đỗ Thanh Xảo đi. Một buổi tối mà xảy ra bao nhiêu chuyện. Đợi cho mọi thứ lắng xuống rồi, Tần Tư Lăng mới từ trong mật thất đi ra. Gương mặt của hắn không chút biểu cảm bước từng bước, từ trên tầng đi xuống. Quản gia vội vàng phân phó người dọn dẹp mọi thứ. Tần Tư Lăng đưa mắt liếc nhìn vũng máu dưới đất thì tỏ ra vô cùng ghét bỏ. Cái đám khốn kia lại dám vào biệt thự của hắn như nơi không người mà bắt đầu giở trò. Dù sao thì hắn cũng đã lấy lại trí nhớ rồi. Tất cả mọi chuyện phải bắt đầu lại. Nếu dám có gan hại hắn và Trình Nhiễm thì... Hắn nhất định trả gấp bội lần. "Quản gia, ông cho người dọn dẹp sạch sẽ chút. Nhớ phải khử khuẩn cho tôi. Trừ ảnh cưới của tôi và Trình Nhiêm thì tất cả những gì Tần Minh chạm vào đem vứt hết đi, thay cái mới." "Có phải thay chỗ sàn nhà dính máu không ạ?" "Sáng mai cho người đến cậy gạch lật hết đi. Thay cái gạch mới vào. Cái đống vi khuẩn đó phải được ném đi hết. Biệt thự của tôi không được dính dáng bất cứ con vi khuẩn của đám người đó!" Cách nói chuyện này của Tần Tư Lăng thì quản gia cũng quá quen rồi nên chỉ vâng dạ rồi làm theo. Tần Tư Lăng của lúc mất trí nhớ và lúc nhớ lại quả nhiên vẫn mang phong thái khác nhau. Trình Nhiễm qua trận sốt lần này tỉnh dậy, chỉ sợ lại phải hứng chịu một cơn thịnh nộ đại hồng thủy của hắn mà thôi. *** Sáng hôm sau, Trình Nhiễm từ trong giấc ngủ ngon tỉnh dậy. Việc đầu tiên sau khi mở mắt là cô đưa tay sờ lên trán. Thấy bản thân đã hạ sốt thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua chắc cô đã hành Tần Tư Lăng quá, không biết bây giờ hắn ra sao rồi? Dù sao thì cũng nhờ có hắn tận tình chăm sóc mà bệnh tình của cô mới có xu hướng tốt lên. Lâu lắm mới có một trận ốm, không dựa dẫm và sai vặt Tần tiên sinh thì thật là lãng phí cơ hội ngàn năm có một. Trình Nhiễm còn đang vui vẻ thì đột nhiên có một nhóm người giúp việc nữ đi vào, giúp cô dậy thay quần áo và làm vệ sinh cá nhân một cách rất đột ngột. Trình Nhiễm cảm thấy cái cảnh tượng này có hơi quen quen. Cho đến khi cô được đưa đến trước bàn ăn, đối diện với Tần Tư Lăng thì mọi thắc mắc của cô dường như bắt đầu có lời giải đáp. Cái phong thái lãnh đạm, đúng giờ như vậy... Chẳng lẽ... Thấy cô mãi không chịu ngồi xuống, Tần Tư Lăng bình thản đưa tay nhìn đồng hồ, nói. "Em còn 10 phút ăn sáng rồi cùng anh đến gặp ông bà nội." "Tư Lăng? Không phải hôm qua em đã nói rằng tạm thời chúng ta phải giấu chuyện chúng ta trở về rồi đi tìm hung thủ gây ra tai nạn máy bay sao?" Cô vẫn chưa thể tin chỉ trong một đêm mà Tần Tư Lăng có thể nhớ lại nên muốn dò xét hắn. Chẳng lẽ, trong lúc cô bị ốm thì đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết khiến Tần Tư Lăng nhớ lại sao? Nếu đúng là như vậy thì... Nghĩ đến đây, Trình Nhiễm không dám nghĩ tếp nữa. Trong khi Tần Tư Lăng mất trí nhớ thì cô đã nói dối hắn không biết bao nhiêu lần, lại còn chiếm cả tiện nghi của hắn nữa. Lúc này, Tần Tư Lăng từ từ buông chiếc thìa xuống, từ tốn lấy khăn lau miệng coi như dùng xong bữa. Hắn quay lại nhìn Trình Nhiễm khiến cho cô không rét mà run, hơi lùi lại phía sau. "Lá gan của em càng ngày càng lớn rồi. Em muốn thay chồng em làm mọi việc sao?" "Ông xã, anh đang nói gì... Em không hiểu..." "Thời gian mà anh mất trí nhớ, em đã lừa anh tổng cộng 30 lần, nói dối 20 lần mà tự ý quyết định 2 lần. Trình Nhiễm, em rất giỏi, giỏi hơn cả anh tưởng tượng." Trình Nhiễm nghe xong khóc không ra nước mắt. Ngay cả vấn đề cô muốn mang thai thôi mà sao nó khó quá. Lừa Tần Tư Lăng như vậy cô cũng thấy có lỗi lắm. Nhưng cô cũng hết cách rồi. Chỉ là cô phải suy nghĩ đến tương lai và cảm nhận của ông bà nội muốn có cháu bế mà thôi. Lừa hắn cũng chỉ vì cô bất đắc dĩ mới làm như vậy. "Còn không mau qua ăn sáng? Mới khỏi bệnh không được bỏ bữa. Từ giờ anh sẽ giám sát chặt chẽ khẩu phần ăn của em. Ăn không hết, ăn gấp đôi." "Dạ." Hiện tại thì Trình Nhiễm chẳng dám làm cho Tần Tư Lăng giận nữa. Sáng nay như vậy cũng khiến cô như muốn nhũn cả chân tay rồi. Bữa sáng hôm nay Trình Nhiễm ăn xong rất đúng giờ. Cô dược phép nghỉ ngơi nửa tiếng rồi cùng Tần Tư Lăng lên xe đi đến Biệt Viện của Tần Gia. Tuy nhiên, đi dược nửa đường thì Tần Tư Lăng lại đổi ý muốn đến sở cảnh sát trước, sau đó đến công ty và cuối cùng mới đến gặp ông bà nội. Quản gia cũng đã kể cho Trình Nhiễm những chuyện xảy ra đêm qua nên cô cũng nắm rõ được phần nào. Tần Minh và Tần Thiến bị dẫn về đồn, chắc có lẽ do đắc tội gì với chồng của cô hoặc là... Hai người họ mới chính là hung thủ mới khiến cho Tần Tư Lăng tức giận như vậy. "Sau này, cấm không được cười với người khác nữa!" Đang yên đang lành bỗng dưng Tần Tư Lăng quay sang dặn dò Trình Nhiễm khiến cho cô giật mình, suýt nữa quỵ tim. Ông tướng này, có thể đừng hành động một cách bất ngờ vậy không? Cô sợ cô không chết vì già mà chết sớm vì bị dọa mất. "Anh vô lí thế? Em cười với người ta là phép lịch sự tối thiểu. Em không thể lúc nào cũng mang cái mặt lạnh đối diện với người khác được." Tại vì hôm qua Tần Tư Lăng thông qua camera giám sát nhìn thấy Tần Minh ngắm nhìn bức hình của Trình Nhiễm cười khiến hắn vô cùng khó chịu. Mà vị đầu đất Tần Tư Lăng này lại không hề biết đấy là biểu hiện của sự ghen tuông. "Trình Nhiễm... Sau này không cho đi làm nữa!" "Em không đi làm thì làm sao có tiền?" "Em nghĩ chồng em thiếu tiền sao? Với cái mặt thu hút ong bướm này của em thì tốt nhất là nên ở nhà. Tránh cho mấy con lợn kia dán mắt vào!" Thật sự là ngày hôm nay Tần Tư Lăng cứ nóng lạnh thất thường khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi. "Anh đừng có mà ỷ quyền ức hiếp em. Em... Em... sẽ..." "Sẽ làm sao?" Gương mặt của Tần Tư Lăng ngày càng lại gần, sát với mặt của Trình Nhiễm hơn. Cô thẹn quá hóa giận, lập tức bùng nổ. "Em sẽ mách bà nội. Tần Tư Lăng, em biết em lừa anh là em sai, nhưng anh cũng đừng lấy lí do này mà cấm đoán em. Trên giấy tờ hôn nhân, em và anh đều bình đẳng đấy! Còn nữa... Em sẽ sinh con! Anh đừng hòng mà ngăn cấm em!" Trình Nhiễm nói xong thì lập tức bị chột dạ. Cô vừa rồi... Đang mắng Tần Tư Lăng? Chết, sao cô lại có thể để cơn giận lấn át mà không suy nghi cơ chứ? Có khi nào, Tần Tư Lăng sẽ thịt cô không? Hay cho cô du hành với mấy em cá mập của hắn? "Em... Không có... Cố... Ý... Em..." Vừa nãy mới nổi nóng mà lát sau đã hối hận xin lỗi thì chỉ có duy nhất Trình Nhiễm thế thôi. Cứ tưởng Tần Tư Lăng sẽ giận, ai ngờ hắn chỉ thở dài rồi nắm chặt lấy hai bả vai của cô. "Anh sẽ cho phép chúng ta có con. Tuy nhiên, chỉ được phép sinh con gái. Nếu em dám sinh con trai thì nghĩ cũng đừng nghĩ sinh nữa!" "Tần Tư Lăng, bộ con trai em có đắc tội gì với anh hả? Anh thiên vị nó cũng vừa thôi chứ!" ...... Theo đúng lịch, chiều hôm đó Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng ra sân bay. Trước khi lên xe, Tần Thiến xuất hiện rất kịp lúc chặn hai người lại. Anh ta đến để gặp riêng Tần Tư Lăng về chuyện đồng ý với điều kiện của hắn. Trình Nhiễm cảm thấy cái tên Tần Thiến này chẳng có chút tiền đồ gì cả. Vậy mà lại có thể bỏ cả vợ, cả con chỉ vì muốn trở thành cổ đông của Bách Hải Thụy Đằng. Càng nhìn mặt của Tần Thiến, Trình Nhiễm càng cảm thấy vô cùng ghê tởm. Chuyện này Tần Tư Lăng bảo để cho hắn giải quyết nên Trình Nhiễm không nhúng tay vào nữa. Nếu để cô giải quyết thì chắc chắn cô đã tự tay đấm nát cái bản mặt của tên tra nam kia rồi. "Nghĩ thông suốt rồi?" Tần Tư Lăng đứng ở một góc khuất nhìn chằm Tần Thiến. Chỉ biết anh ta cúi đầu xuống, lễ phép nói. "Con sẽ ly hôn với Đỗ Thanh Xảo trước khi ba trở lại. Ba cứ yên tâm." "Được thôi. Ngay sau khi ly hôn xong, luật sư riêng sẽ mang giấy tờ đến tìm con." Nói xong, Tần Tư Lăng liền quay người rời đi. Hắn để cho Tần Thiến 10% phải nói là quá nhân nhượng cho một đứa con bất tài này. Nhận được 10% cũng đồng nghĩa với việc Tần Thiến sẽ có một chỗ đứng trong hội đồng quản trị ở Bách Hải Thụy Đằng. Tuy nhiên, Tần Thiến cũng chẳng chống đỡ được lâu là bao. Cuộc chiến nội bộ thương nghiệp diễn ra vô cùng gay gắt. Một con tép nhỏ như Tần Thiến mà chen chân vào đó chẳng khác gì để cho mấy lão già lão luyện giằng xé. Tần Tư Lăng chưa bao giờ làm gì mà không tính đến rủi ro. Theo như những gì hắn đoán, Tần Thiến chắc chỉ trụ nổi được cùng nắm là 1 tháng ở chiếc ghế trong hội đồng quản trị, rồi sẽ sớm bị đào thải mà thôi. Chiếc xe của Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm dần chuyển bánh rời khỏi biệt thự. Tần Thiến đứng nguyên tại chỗ mà nhìn theo, hai bàn tay anh ta lập tức siết chặt lại. Trình Nhiễm khốn kiếp dám sử dụng kĩ thuật mê hoặc Tần Tư Lăng, muốn mượn tay hắn để khiến anh ta phải chịu nhục nhã. Nếu không mau khiến cho Trình Nhiễm kia biến mất thì anh ta quả thật đã không dám nghĩ đến sau chuyến đi này trở về Tần Tư Lăng còn giày vò anh ta ra sao nữa. Hai mắt của Tần Thiến bỗng tối sầm lại, vẻ mặt hiện lên tia hung ác. "Tần Tư Lăng! Nếu như ông vì người phụ nữ đó mà dồn ép tôi đến bước đường cùng thì đừng có trách vì sao tôi không nể nang đến tình cảm ba con!" Trên đường đi ra sân bay, Trình Nhiễm vẫn một mực dựa vào người của Tần Tư Lăng. Tuy quản gia đã chuẩn bị hành lí đầy đủ cho hai người nhưng Trình Nhiễm vẫn có một chiếc balo nhỏ mang theo để đựng đồ cá nhân, vài bộ quần áo và một ít tiền và thẻ đen ở trong đó... Chẳng qua là Trình Nhiễm quen với những món đồ này theo sát bên mình mới làm như vậy. Tần Tư Lăng cũng đã nói rằng cô không cần đem theo vì ra nước ngoài hắn sẽ cùng cô đi mua sắm những món đồ cô thích. Tuy vậy, Trình Nhiễm càng thêm chắc chắn nên đã nhét thêm một xấp tiền mặt vào balo khiến cho Tần Tư Lăng cũng cạn lời. Dù sao hắn cũng đã quen với những hành động của cô rồi nên cũng chẳng đôi co nữa. Trình Nhiễm cùng Tần Tư Lăng rất nhanh đã đi đến sân bay. Hai người đi đến chỗ máy bay riêng. Quản gia đưa hành lí cho nhân viên sắp xếp, sau đó chỉ đứng ở nơi được đứng, không dám đi xa thêm. Đợi cho Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng đã lên máy bay, lúc này ông mới lấy điện thoại ra gọi cho Tần lão phu nhân thông báo. "Phu nhân, Tần tiên sinh và phu nhân đã lên máy bay rồi. Bà yên tâm." Đầu dây bên kia, Tần lão phu nhân đang ngồi dựa trên chiếc ghế mát xa, vừa nghe điện thoại vừa đưa tay vuốt ve chú mèo cưng vớ bộ lông trắng muốt của mình. Cuối cùng, bà cũng sắp có thể hoàn thành được hết ước nguyện rồi. Giờ chỉ có thể trông cậy vào Trình Nhiễm thì bà mới có cháu chắt để bế thôi. Còn gì tuyệt vời hơn thế nữa. Càng nghĩ, Tần lão phu nhân càng cảm thấy vô cùng cao hứng. Ngay cả Tần lão gia thấy bà vui vẻ như vậy cũng bất giác nở nụ cười. Vừa bước chân lên máy bay, Trình Nhiễm muốn lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ máy bay sẵn có thì cô nhận được một cuộc gọi tới. Dù là số lạ nhưng cô vẫn mở máy nghe. Đầu dây bên kia truyền tới một âm thanh quen thuộc. "Trình Nhiễm! Mày là đồ khốn! Mày lại dám lấy lợi ích để cho Tần Thiến bỏ tao! Mày cứ đợi đó đi... Tao sẽ cho mày chết một cách tức tưởi... Con khốn..." Có vẻ như tâm trạng hiện giờ của Đỗ Thanh Xảo có vẻ không được tốt lắm. Trình Nhiễm chẳng muốn đôi co với cái loại điên này lâu nên nói vọng vào điện thoại. "Điên vừa thôi! Lấy phải tên cặn bã thì đừng đổ tội cho con này. Không ai bắt Tần Thiến bỏ cô, là do anh ta đã lựa chọn bỏ cô để lấy quyền lợi mà thôi." Bỗng Đỗ Thanh Xảo chợt cười rộ lên. Cô ta như một con điên nói nửa đùa nửa thật đáp lại Trình Nhiễm. "Nghe nói mày đang đi hưởng tuần trăng mật... Chúc mày may mắn để còn trở về gặp tao!" "Đỗ Thanh Xảo, bà đây nhịn cô hơi lâu rồi đấy. Đừng hở ra là nói mấy câu xui xẻo. Tóm lại, lần sau cứ để bà đây gặp lại cô thì bà đây nhất định sẽ tát nát cái miệng chó của cô!" Trình Nhiễm muốn hiền lắm nhưng mà cái loại phụ nữ này không cho phép cô hiền. Ai đời động một tý ra là rủa cô chết. Không chỉ có cô mà ngay cả người khác cũng chẳng thể chấp nhận nổi cái thể loại này. Xả giận xong, Trình Nhiễm lập tức ngắt máy rồi chuyển điện thoai sang chế độ máy bay. Lúc này Tần Tư Lăng cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh cô. Trình Nhiễm bực dọc trong người đến nỗi chẳng muốn nhìn hắn. Cũng may, Tần Tư Lăng rất tinh ý. Hắn cũng vừa nghe được loáng thoáng cuộc gọi vừa rồi của cô nên cũng hiểu ra vài phần. Thấy Trình Nhiễm giận như vậy, Tần Tư Lăng liền kêu người mang một bàn đồ ăn nhẹ lên. "Yên tâm, sau khi trở về anh sẽ thu thập cô ta. Đừng giận nữa." Tuy giận thật, nhưng nhìn thấy đồ ăn ngon, Trình Nhiễm lại không nhịn được mà cầm dĩa xiên vài miếng hoa quả cho vào miệng, bức xúc. "Em chưa từng đắc tội cô ta. Sao cô ta có thể đối với em như vậy? Anh nói thử xem... Chẳng lẽ em lại xấu xa đến mức này rồi sao?" Tần Tư Lăng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, vươn tay xoa nhẹ đầu của Trình Nhiễm dịu dàng nói. "Em không xấu xa. Mà dù em có xấu xa đi chăng nữa thì trong mắt anh, em vẫn là người tốt." "Tần tiên sinh, anh chiều em quá không sợ em lấy điều này đè đầu cưỡi cổ anh sao?" "Không sợ, còn nữa... Em không thể đè đầu cưỡi cổ anh vì em không dám." Tần Tư Lăng nói đúng. Cô quả thật chẳng dám bật lại hắn. Dù sao một ngày nào đó cô sẽ thanh tẩy toàn bộ lũ cá mập trong hồ, đem chúng nó đi làm thịt để xem Tần Tư Lăng còn lấy gì mà dọa cô nữa. Máy bay rất nhanh được cất cánh. Trình Nhiễm ngồi thảnh thơi liên tục nạp thức ăn vào bụng. Còn Tần Tư Lăng nhân tiện rảnh rỗi thì không biết lấy từ đâu ra một cuốn tạp chí chuyên tâm đọc tin tức mới nhất. Mọi chuyện rất bình yên cho đến khi Trình Nhiễm thấy cốc nước hoa quả trên bàn bắt đầu có dấu hiệu rung lắc. Trong lòng của Trình Nhiễm không hiểu sao lại thấy bất an. Sau đó, máy bay nghiêng ngả khiến cho cả người cô cũng nghiêng theo. Cũng may Tần Tư Lăng ôm được eo cô nên cô mới không đập người vào hàng ghế bên cạnh. Trên máy bay xuất hiện chuông báo khẩn cấp. Tiếp viên lúc này cũng hốt hoảng chạy lại thông báo. "Tần tiên sinh... Cơ tưởng không hiểu vì sao lại ngất. Cơ phó đang cố gắng xử lí nhưng... Cánh trái của máy bay hình như gặp vấn đề..." "Chẳng phải đã cho dàn kĩ sư kiểm tra trước khi cất cánh rồi sao?" "Tôi không biết... Bây giờ chúng ta đang..." Tiếp viên sợ hãi nói nhưng chưa nói hết thì máy bay lại nghiêng ngả khiến cho tất cả mọi thứ đều bị đảo lộn. Cô tiếp viên đứng không vững liền va đập vào cạnh bàn lập tức ngất đi. Trình Nhiễm túm chặt lấy tay của Tần Tư Lăng sợ hãi. Còn Tần Tư Lăng biết chắc chắn đã có kẻ nhúng tay vào chuyện này. Dàn kĩ sư kiểm tra đó... Chắc chắn có kẻ nhân lúc mọi người không chú ý đã giở trò. Xảy ra tai nạn máy bay thì khả năng sống sót là rất thấp... Đối phương chắc chắn muốn giết chết hắn đây. Nghĩ vậy, hắn vội quay sang trấn an Trình Nhiễm rồi nói. "Trình Nhiễm, có sợ độ cao không?" "Em không sợ." "Đi theo anh. Anh nhất định sẽ không để em phải chết." *****

hôm nay tần tiên sinh lại ghen